Trong thư ngỏ đề ngày 14 tháng 8 năm 2009 của Đỗ Văn Phúc về vụ kiện của ký giả Triều Giang, ông Phúc viết:
I- Trích nguyên văn đoạn sau đây: “Đến Hoa Kỳ năm 1990, tôi đã tham gia hoạt động cộng đồng. Được bầu làm Hội trưởng Hội Cựu Chiến Sĩ Austin từ 1992.”
Ông nói ông được bầu làm hội trưởng hội Cựu Chiến Sĩ Austin từ năm 1992. Ông chỉ nói phân nữa sự thật: Năm 1992 ông được bác sĩ Giao bàn giao chức hội trưởng Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực VNCH tại Austin , đó là tên chính thức được đăng ký thành lập với chính quyền tiểu bang Texas từ cuối thập niên 1970. Lúc ông nhận chức hội trưởng, anh em đang sinh hoạt rất đông, lên đến cả trăm hội viên. Sau thời gian dài do ông làm chủ tịch, Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực VNCH tại Austin chỉ còn lai 2, 3 thành viên kể cả ông. Năm 2007 ông tuyên bố trước buổi họp cộng đồng là Hội Cựu Quân Nhân Quân Lực VNCH đã giải tán, không còn hoạt động nữa. Vài tháng sau ông thành lập Hội Cựu Chiến Sĩ tại Austin do ông làm hội trưởng mà không thấy có ai là hội viên. Như vậy ông chỉ là hội trưởng Hội Cựu Chiến Sĩ Austin từ năm 2007 đến nay chứ không phải là từ năm 1992 như ông đã nói trong thư ngỏ! Vì dó là 2 tổ chức hoàn toàn khác nhau.
“ Một nửa trái táo vẫn còn là trái táo, nhưng một nửa sự thật sẽ không còn là sự thật nữa”.
Mà giả sử điều đó là đúng sự thật đi nữa thì tôi thấy cái Hội Cựu Chiến Sĩ Austin (mà ông nhận là Hôi trưởng từ năm 1992 đến nay) có cái gì đó rất không bình thường. Vì không có một tổ chức công cộng (public organization) nào mà một ông chủ tịch lại ngồi trên cái ghế đó đến 17 năm! (từ năm 1992 đến năm 2009) và số hội viên từ cả trăm người xuống còn mình ông! Chỉ có thể lý giải: một là ông ta rất thủ đoạn, triệt tiêu những người khác để giữ cái ghế, hai là ông ta cố đấm ăn xôi để có cái tiếng là chủ tịch một hội cựu quân nhân hòng đi ra ngoài thành phố Austin khoe với mọi người hay thực hiện những ý đồ chính trị khác, ba là không ai muốn tham dự vào cái tổ chức đó của ông ta, bốn là cả ba lý do trên.
Ông Phúc nên viết lại thư ngỏ cho đúng sự thật , đừng để các anh em ở Austin họ nổi giận lần nữa.
II- Cùng với kiểu nói nửa sự thật cộng lối suy diễn “Tam Đoạn Luận”, ông Phúc đã cáo buộc bà Nancy nhiều tội danh từ 3 năm qua. Tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này vì các điều ông Phúc cáo buộc bà Nancy sẽ được 2 bên trình bày trước tòa (NẾU ông Phúc được tòa cho một phiên xử khác), ở đây tôi chỉ nêu ra vài yếu tố rõ ràng nhất về tính cách gán ghép, suy diễn, và không chính xác của vài điểm mà ông Phúc gọi là “bằng chứng”.
A- Trích nguyên văn đoạn sau đây: “Năm 2003, bà Nancy đã liên hệ với công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn A&B của CSVN để đưa cà phê qua danh nghĩa của công ty Triumph của bà.”
Chúng ta cần phân biệt công ty trách nhiệm hữu hạn (Limited Liability Co., Ltd. Co. ) với các công ty quốc doanh của nhà nước CSVN. Công ty trách nhiệm hữu hạn (TNHH) là công ty thuộc quyền sở hữu tư nhân mà hầu hết các cơ sở thương mại ở Việt Nam được thành lập.
Khi nói “…bà Nancy đã liên hệ với công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn A&B của CSVN” thì đó là sự gán ghép quái dị, chẳng khác gì kiểu gán ghép của báo Công An: “tên ABC có liên hệ với Tân Mỹ Hoa Nail Salon Limited Liability Co., của chính phủ Hoa Kỳ”. Dùng sự gán ghép một công ty tư nhân ở Vietnam với nhà nước CSVN, rồi ông Phúc kết luận bà Nancy làm ăn với cộng sản!
B- Trích nguyên văn đoạn sau đây: “Năm 2004, bà tiếp tục chuyển hàng cho công ty Bamboo O, có trụ sở tại Sài Gòn.”
“Bambo-O-Café” là nhãn hiệu lon café của công ty Triumph Coffee Inc. của bà Nancy . Đó không phải là tên của một công ty nào có trụ sở ở Sài Gòn. Điều này cho thấy ông Đỗ Văn Phúc cố tình biến tên của lon café thành ra “một công ty có trụ sở ở Sài Gòn” để cáo buộc bà Nancy “làm ăn với CSVN”! Ngay khi làm điều này ông Phúc cũng đã nói sai cả cái tên của lon café! Nói dối mà cũng không chính xác thì làm sao ra tòa thuyết phục được ai?. Lon café này lúc trước có bán tại vài chợ Việt Nam ở Austin , bây giờ chỉ thấy bán tại HongKong market tại Austin , mà hình như lon café này bán cũng chậm. Mấy năm trước tôi có mua vài lon uống thử nhưng không hợp với gu của tôi lắm.
III- Trích nguyên văn đoạn sau đây: “Tháng 5 vừa qua, bà Nancy đệ đơn kiện tôi tại toà Travis County tội vu khống bà Nancy là Cộng Sản. Toà đã không gửi giấy gọi cho tôi theo thể lệ hành chánh (bưu điện có bảo đảm, hay do Cảnh sát County chuyển ), do đó, tôi không có mặt trong phiên toà và bị xử khiếm diện một cách thiếu công bằng.”
Đây lại là một sự nói dối hoàn toàn hay ít nhất lại chỉ là nói … phân nửa sự thật?
Tôi tham khảo ý kiến của 2 người bạn Mỹ, một là cựu chánh án của Travis county trong thập niên 90, và một đang hành nghề luật sư và được họ giải thích như sau:
Theo thủ tục tố tụng của tòa án Mỹ, sau khi chấp nhận đơn của nguyên cáo, tòa án phải đưa tận tay bị cáo án lệnh của tòa. Việc này do Constable thực hiện hoặc gửi bảo đảm qua đường bưu điện tùy theo trường hợp (Constable là cảnh sát của tòa án quận, thực hiện các nhiệm vụ do tòa án giao phó như chuyển đạt lệnh, thi hành án,…)
Nhiệm vụ của bị cáo sau khi nhận được giấy của tòa là phải phúc đáp lại trong một khoảng thời gian do tòa án qui định. Nếu quá hạn ấn định mà bị cáo không phúc đáp lại, thì bên nguyên cáo có quyền xin phán quyết của tòa án bất cứ lúc nào. Trong trường hợp này, trước khi xét xử và ra phán quyết, Chánh Án bắt buộc phải kiểm tra lại bằng chứng là bị cáo đã nhận được tất cả án lệnh của tòa trước đó. Không có chánh án nào dám bắt đầu xét xử chứ đừng nói đến ra phán quyết nếu không có bằng chứng là bị cáo đã nhận được đầy đủ giấy tờ của tòa. Tòa án Mỹ rất công bằng cho cả 2 bên, có khi còn thiên về bị cáo hơn là nguyên cáo (Innocent untill proven guilty). Nguyên cáo là người phải đưa ra các bằng chứng luận tội (Burden of Proof).
Khi tôi dịch đoạn văn trên trong thư ngỏ cuả ông Đỗ Văn Phúc. Ông bạn cựu Chánh Án chỉ phán một câu: “He’s a liar”
Nay ông Phúc đệ đơn xin một phiên tòa mới, tôi chỉ khuyên ông ta là từ nay trở đi hãy thực hiện đúng lời thề trước tòa:
“Tell the truth, the whole truth, and nothing but the truth”
“Nói sự thật, tất cả sự thật, và chỉ có sự thật mà thôi”
Tóm lại, “Ông Phúc có biệt tài viết một nửa sự thật, những người không am hiểu sự việc thì sẽ tưởng đó là sự thật, còn những người biết đầu đuôi câu chuyện, thì đó…KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT.”
“Một nữa trái táo vẫn còn là trái táo, nhưng một nửa sự thật sẽ không còn là sự thật nữa”.
Ngọc Quang
(Định cư tại Austin , TX từ 1979)
Tái Bút: Ông Phúc đã viết được vài quyển sách nhưng chưa bao giờ dám ra mắt sách tại ngay chính thành phố mà ông đang định cư, vì sợ không ai đến tham dự (như lời ông đã tâm sự). Khi nào ông nói và viết đúng sự thật thì chúng tôi sẽ đến chia vui với ông.
(Trích đăng từ http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/tin-t-c-th-i-s-f23/ong-v-n-phuc-khong-noi-s-th-t-v-i-m-i-ng-i-t79.html)
No comments:
Post a Comment