Thursday, December 30, 2010

"Đại" hay "Trung" Úy Phúc?

Đọc một bài của người Austin viết ông Phúc là trung úy nhưng thích đeo lon đại úy, Sự Thật bán tín bán nghi, nhưng hôm nay tình cờ nghe buổi phỏng vấn của nhà văn Huy Phương trên đài SBTN-1 phỏng vấn "đại úy" Phúc, Sự Thật mới tin hơn.

Xin mời độc giả xem nhà văn Huy Phương giới thiệu "cựu Đại Úy Đỗ văn Phúc" ở link http://www.youtube.com/watch?v=bBCjeK8I3-U

Phần giới thiệu dựa theo tài liệu của người được phỏng vấn (ông Phúc) cung cấp. Còn nếu giới thiệu sai, thì không thấy ông Phúc đính chính?!?

Hay ông là "Đại Úy" mà người ta đổ hô ông là "Trung Úy"? Đọc tiểu sử của chính ông viết thì thấy ông lờ đi chi tiết quan trọng nhất đời của một cựu quân nhân là cấp bậc cao nhất của mình. (Xem http://michaelpdo.com/TieuSu.htm)

Quên "vô tình" hay để dễ "nổ" với người ở xa?

Tuesday, December 28, 2010

Top 15% Trong 10 triệu website: Gian Dối hay Ngu Ngơ?

Người đến thăm website của ông Đỗ Văn Phúc (michaelpdo.com) lần đầu sẽ nhận ra đây là một loại website được thiết kế dựa theo mẫu mã tiền chế, khá luộm thuộm về nội dung và kém về hình thức. Khách thăm sẽ nhận thấy ông tận dụng mọi cơ hội lớn nhỏ để đánh bóng về mình quá lố, phản ảnh bản tính khinh thường độc giả và não trạng lúc nào cũng xem mình cao hơn những người chung quanh.


Nhưng có một quảng cáo đập vào mắt người thăm nhất là câu:

Trang web michaelpdo.com được xếp hàng top 15% trong số hơn 10 triệu trang web dựa trên số lượng người đọc.


Kết quả Alexa ranking cho www.michaelpdo.com
Ông không cho biết nguồn thống kê, thời điểm sắp hạng, trang nhà ông cũng không có counter cho số khách đến thăm, số trang được đọc, nên người đọc sau phút tự hào "vẻ vang dân Việt", không ít người đặt dấu hỏi. Có thật như ông nói không? Hay đây cũng chỉ là một tuyên bố vô bằng vô cớ như nhiều phát biểu khác?


Không am hiểu về lãnh vực này cho lắm, Sự-Thật khởi đầu tìm hiểu bằng dùng www.google.com để truy cứu "how to find website rank".  


Sau khi lọc lựa từ 5 link đầu từ kết quả truy tầm, Sự Thật quyết định đến trang www.alexa.com, vì đây là một công ty chuyên môn về lãnh vực này, lại có giao diện dễ xài. 


Đánh "michaelpdo.com" vào ô [Search] để lấy ranking, thì kết quả hiện ra cho biết website sắp hạng 3,998,416 trong số 10 triệu website -- nghĩa là ở sát mức 40% vào ngày 28/12/2010 (9 giờ sáng). Thời gian tìm kiếm tổng cộng tốn 15 phút.


So với tuyên bố "top 15% trong số 10 triệu", thì ông Phúc đã phóng đại 270% và nâng cấp mình lên thêm hai triệu rưởi (2,500,000) website nữa!


Xin ông Phúc cho biết nguồn con số ranking này ông lấy ở đâu ra? Xin quí vị chuyên môn làm ơn cho biết cách truy tầm website ranking đã dùng trên đây sai chỗ nào?


Sử dụng một số dữ kiện có thể kiểm chứng được một cách dễ dàng để tự tôn, ông Phúc không sợ bị độc giả đánh giá mình là gian dối hay ngu ngơ sao?

Saturday, December 25, 2010

Những Kinh Nghiệm Trong Vụ Kiện

Ông Đỗ Văn Phúc có viết một bài trên trang nhà dựa theo kinh nghiệm pháp lý  rút tỉa ra từ vụ bà Triều Giang lôi ông ra tòa về tội vu khống, phỉ báng cá nhân. Bài viết vào tháng 7 năm 2010. Quá sớm, vì kể từ bài viết lên mạng cho đến cuối năm 2010, ông Phúc còn ra tòa thêm 2 lần nữa mà vụ kiện vẫn còn chưa kết cục: Lần ngày 11 tháng 10, 2010,  trong phiên tòa này ông bị phạt phải trả bên nguyên $3000 bồi thường vì viện lý do này nọ trì hoãn lại; lần ngày 18 tháng 11 ra tòa vì tội không đóng tiền phạt $3000 cho bên nguyên.

Ông viết bài mách nước luật pháp đó dài dòng và luộm thuộm quá, lại từ một người không có bằng hành nghề luật sư, cho nên người đọc không quen cách viết lòng vòng đó khó nắm được vấn đề. Xin tóm tắt lại mấy điều bổ sung vào dựa trên cách hành xử  của ông Phúc trong vụ kiện và cũng dựa trên biên bản tòa để độc giả dễ theo dõi hơn.

(1) Khi cảnh sát/constable đưa giấy tòa đến thì quăng giấy xuống đất, nhảy đồng đổng đạp lên, hai tay bịt tai, miệng lải nhải “Bla, bla, bla, bla, bla …”

Hành động quái đản tưởng là bất bình thường này thật tế ra là một tính toán khôn ngoan. Có thể dùng nó để chứng minh mình bị tâm thần trước tòa.

(2) Trốn không ra tòa. Đây là phản ứng sinh tồn của loài đà điểu trên sa mạc, khi bão cát nổi lên thì đút đầu vào cát chờ bão qua, nhưng tòa quận Travis không phải là sa mạc mà là pháp đình Mỹ nên sẽ bị xử thua vì vắng mặt và bị phạt một triệu đô. Tuy nhiên cộng với số (1) ở trên luật sư có thể viện cớ khủng hoảng tâm thần để được xử lại.

Tốt hơn đây là điều không nên làm vì nhiều rủi ro quá.

(3) Ca bài con cá nó sống vì nước với các đồng ngũ, đồng hội, đồng chí, đồng cảnh ngộ… để xin tiền.

Quan trọng nhất là phải giữ được hình ảnh anh hùng chứ không phải “anh hèn”; phải tỏ ra can đảm, miệng lúc nào cũng nói cứng dù trong lòng nghĩ sao chăng nữa. Phải biết hạ mình động viên một cách khéo léo đánh vào tâm lý quần chúng bằng những danh từ chung viết Hoa và khẩu hiệu quen thuộc như “Không có sự yểm trợ nào mạnh bằng yểm trợ của Cộng Đồng, các hội đoàn Quốc Gia.”

Cộng đồng nói ở đây là những cộng đồng xa xăm như ở Úc, ở Hawai, ở Washington DC, ở Seattle, ở Dallas… còn hội đoàn nói ở đây là những hội đoàn sinh hoạt qua email trên không gian ảo internet, chứ không phải là cộng đồng và hội đoàn địa phương. Vì vậy cho nên dù đã bị mang tiếng ở địa phương, vẫn có thể làm được vì nhiều người ở xa không biết.

Nên nhớ: Càng xa thì càng ăn khách. Còn không xa lắm, như Dallas, thì cũng chỉ lèo tèo được năm ba người đồng cảnh ngộ góp cho.

(4) Nên dè xẻn trân quí đồng tiền đóng góp: Bỏ hơn $4000 tiền luật sư chỉ vì không muốn đóng tiền phạt $3000. Dù có thắng đi nữa cũng mất đi hơn ngàn đô, nhưng làm sao thắng được phán quyết của tòa, cuối cùng thì tiền mất tật mang. Mảnh bằng kỷ sư không giúp cho tính toán này, mảnh bằng phó tiến sĩ hàm thụ không đủ để cân nhắc thiệt hơn.


Lòng hảo tâm con người cũng có giới hạn: Những người đóng góp thường ở lớp cao tuổi, kiếm tiền khó khăn hoặc cũng có khi đang lãnh trợ cấp tiền già, sẽ không thích nhìn đồng tiền tình nghĩa của mình bị phung phí một cách vô lý như vậy đâu.

(5) Những ủng hộ của phe nhóm trong cộng đồng không thể dùng làm bằng cớ biện hộ trước tòa như nguyên văn trong bài viết của ông Phúc: “Yểm trợ Cộng Đồng cũng có thể qua các thư riêng hay văn thư các hội đoàn nói lên sự đồng tình, chia xẻ, động viên. Khi cần, trình cho Toà thấy để họ biết rằng chúng ta làm đúng trong phạm vi chính trị của tập thể tị nạn chúng ta.”

Nói như vậy thì chẳng khác nào nói tập thể tị nạn có một bộ luật riêng vượt qua luật pháp của nước Mỹ. Không thể ra tòa bào chữa bằng câu “tôi lăng mạ vu khống người khác là đúng trong phạm vi chính trị  của tập thể tị nạn cho phép!”

Nếu biện hộ trước tòa như vậy thì chẳng khác nào gieo tiếng xấu cho cộng đồng Việt Nam rằng những sự chụp mũ lăng mạ như vậy được xem là bình thường trong tập thể tị nạn.

(6) Phải hội ý trước với luật sư trước khi ra tòa. Còn không thì khi ra mình nói một đường luật sư nói một nẻo trở thành trò cười cho thiên hạ, lại tỏ lộ gian dối trước quan tòa và bồi thẩm đoàn.

(7) Trước tòa không nên nói những câu ngớ ngẩn như “Look at my eye and you can see i am an honest man.” Trước tòa chỉ có chứng cớ và lập luận pháp lý, nếu những cặp mắt có thể dùng làm bằng chứng biện hộ trước tòa được thì bao nhiêu kẻ lường gạt, gian xảo siêu đẳng ở nước Mỹ đã được tha rồi.

Nhưng nếu đã nhỡ nói hớ thì đừng để phe nhóm dùng nó thổi bốc lên mây: Nào là hào hùng, lãng mạng, trọng danh dự, cương quyết trước tòa” v.v. và v.v. rồi mới thú nhận “tôi nóng quá nên mất khôn” thì trật rơ hết.

Làm cho người viết “hố” như vậy sau này ai mà bốc thơm, nâng bi không công, cho dù mình là thần tượng của họ đi chăng nữa.

(8) Chuẩn bị cho việc thua kiện: Đây là ý kiến đáng để ý nhất trong bài gốc Những kinh nghiệm trong vụ kiện, ông viết “Nếu bạn có chung vốn làm ăn trong một corporation, thì cũng không lo lắng gì. Ngoài ra, nếu thấy mình có thể thua kiện, thì khai phá sản chỉ tốn khoảng 1000 đô la là xong. Thế là  an toàn. »

Cần diễn dịch thêm ở đây là trước khi vụ kiện chung kết phải tẩu tán tiền bạc một cách khéo léo mới khai phá sản được vì luật phá sản ngày nay không còn dễ như ngày xưa do nhiều người gian xảo đã lợi dụng nó. Có khi cần phải rút tiền khỏi nhà băng dấu dưới nệm hoặc chuyển cho con, nếu có cơ sở làm ăn (tiệm giặt, tiệm rượu, cây xăng…) phải sang tên cho con hay chuyển qua dạng corporation sớm để khỏi bị vạ lây khi thua kiện.

Mà phải làm cho khéo không để lại dấu tích giấy tờ, còn không thì sau khi thua kiện vu khống chụp mũ, có thể lại bị truy tố vì tội tẩu tán tiền bạc.

Kết luận:

Tóm lại, ở địa phương ai cũng cho rằng ông Phúc viết “cao” quá, đã không cảm được lòng người lại vừa khó tiêu. Muốn hiểu ông, người bình dân Austin có lưu truyền trên các bàn nhậu:
  • Đừng đọc những gì Phúc viết mà hãy nhìn những gì Phúc làm.
  • Đừng đánh giá trình độ Phúc qua mảnh bằng MBA hàm thụ, mà nên đánh giá trí thức ông qua cách đối đáp trước tòa.
  • Đừng chê ông háo danh, hải ngoại đang thiếu người lãnh đạo tài đức, ai cũng khiêm tốn cả thì ai lãnh đạo?
  • Đừng thắc mắc tại sao ông Phúc có thể viết được những điều như vậy mà hãy thắc mắc Phúc kiếm đâu ra người đọc những điều ông viết?!?
  • Đừng phê phán văn chương ông qua lỗi chính tả, lỗi văn phạm, qua lối lập luận đầu gà đuôi vịt…  vì những thiên tài đều có điểm yếu cả. Nhân vô thập toàn.
  • Đừng tự hỏi tại sao văn hào Michael Do không bao giờ ra mắt sách ở Austin mà hãy trách sao đồng hương Austin không tham dự! (Thư mời ra mắt sách ở Dallas tháng Giêng 2011)
Và điều tối quan trọng nằm lòng: Đừng xem thường ông, đừng giây với hủi!

Wednesday, December 22, 2010

Đỗ Phúc, Một Bi Hài Kịch Thời Đại Nhục Mạ Người Ơn, Đồng Ngũ và Thầy (Nguyễn Quang Khải)

Sự Thật có mặt ở Mỹ trong thời gian bà KMT vận động cho chương trình HO nên biết bà đã tận lực bỏ nhiều công để chương trình HO sớm thành sự thật. Có thể nói đây là hoạt động lobby đầu tiên tầm cỡ của cộng đồng Việt Nam đã ảnh hưởng đến chính sách Hoa kỳ.

Sự Thật tin rằng cứ mỗi một người loại như ông Đỗ Văn Phúc, sẽ có hàng trăm, hàng ngàn người khác ghi nhận tấm lòng và công sức của bà KMT!

Những tài liệu của ông Nguyễn Quang Khải đưa ra đều được trích dẫn từ homepage của ông Phúc. Người đọc xin dùng phần comments để ghi nhận, nhất là để chỉ ra những tài liệu trích dẫn sai, nếu có.



****

Một ngưòi nếu chỉ gặp ông Đỗ Phúc hoặc nghe ông nói chuyện một đôi lần sẽ lầm tưởng ông là một người trí thức, nho nhã, biết điều. Chỉ có những người sống gần gũi với ông, hoặc giao dịch với ông một thời gian, mới hiểu được con người thật của ông Phúc với bộ mặt thứ hai. Đó là bộ mặt háo danh, kiêu căng, hợm hĩnh, khi cần thì đội, hết cần thì đạp, xảo trá, thủ đoạn, hiểm độc, và bất chấp luật pháp, luân thường, đạo lý để đạt đến những điều mà ông muốn. Người Việt ở Austin trong những ngày vừa qua đã nói lên một phần kinh nghiệm của họ về bộ mặt thật thứ hai của ông Đỗ Phúc. Hôm nay, để quý vị hiểu thêm về việc ông Đỗ Phúc đã bất chấp luân thường đạo lý ra sao, tôi xin đưa ra 3 trường hợp trong số không biết bao nhiêu người đã bị ông dùng ngòi bút đánh phá, chụp mũ và trả thù. Tài liệu tôi dùng để viết bài này đã được sưu tầm không đâu xa, mà ngay từ trang mạng cuả ông, từ email do ông tung lên net, và trên những cuốn sách ông đã xuất bản.


Đỗ Phúc Vu Khống, Nhục Mạ Bà Khúc Minh Thơ

Hai ngày trước buổi ca nhạc gây quỹ hoạt động của hội Bảo Tồn Văn Hoá và Lịch Sử (VAHF) năm 2007, ông Phúc ngỏ ý muốn lên sân khấu để cám ơn Bà Thơ mà hội VAHF không sắp xếp được vì quá cân ngày. Điều này khiến ông phật lòng. Chuyện khó tin, nhưng có thật, sau đó là những điện thơ nặc danh gửi đi khắp nơi chụp mũ bà Triều Giang và 3 ngưòi Việt Austin là Việt gian. Cuối cùng ông Phúc đã ra mặt để đánh phá. Để triệt hạ bà Triều Giang tới cùng, ông đã áp lực bà Khúc Minh Thơ ép bà Triều Giang từ chức hội trưởng hội VAHF, mặc dù ông không là hội viên của hội và cũng không hề có những đóng góp gì cho hội. Bà Khúc Minh Thơ trả lời với ông là bà sẽ xem xét vấn đề và sẽ có những giải pháp thỏa đáng. Kết qủa của buổi họp khoáng đại của hội VAHF do bà Thơ triệu tập nhận định vấn đề tố cáo của ông Đỗ Phúc là vô bằng cớ và đầy ác ý và hội tiếp tục ủng hộ bà Triều Giang, đã làm ông Phúc tức giận đến phát điên. Mặc dù trước đây ông đã từng viết bài để ca tụng bà Thơ không tiếc lời trên nhiều bài báo, trên trang mạng, trên sách của ông và ông lên cả truyền hình SBTN trong chương trình Huynh Đệ Chi Binh của nhà văn Huy Phương:
Trích:
”...Trong trường hợp chúng ta, nếu không có bà Khúc Minh Thơ và những hội đoàn tranh đấu, thì ngày nay chúng ta và gia đình còn lầm lũi nhọc nhằn bên kia bờ Thái Bình Dương. Chúng ta còn còng lưng đạp xích lô trên đường đầy ổ gà để nhận đồng tiền không đủ ăn sáng. Chúng ta còn nhọc nhằn trên cánh đồng một khu kinh tế mới nào đó...”  (Cuối Từng Địa Ngục của Đỗ Văn Phúc, trang 219, giòng 8.)   
Ngưng Trích
                                           
Và xin xem (Tài liệu A-1) ở cuối bài, hoặc vào cái link dưới đây trên trang mạng của ông Phúc để đọc thêm những ca tụng của ông Phúc dành cho bà Thơ trong cuộc phỏng vấn của nhà văn Huy Phương trên đài SBTN: http://www.michaelpdo.com/KhucMinhTho.htm

Đừng nghe những gì ông Phúc nói, mà hãy nhìn kỹ những gì ông Phúc làm!

Trong cuốn “Nanh Hùm Nọc Rắn”, trang 145, giòng 29, xuất bản năm 2008, ông Phúc viết:


Trích:
”...Một người tự trọng có nhân cách không thể một đêm là nói đen thành trắng, nói trắng thành đen. Nếu họ làm thế, chúng ta sẽ coi họ ra gì?...”
Ngưng trích

Kinh ngạc thay, sau khi nổi giận vì bà Thơ không làm theo ý của ông, ông Phúc liền trở lưỡi viết bài “Tâm Thư Gửi Bà Khúc Minh Thơ “ chất vấn bà như tội phạm, mặc dù ông đã nhân danh để bảo vệ sự đòan kết và dùng lời lẽ ôn tồn nhưng ông vẫn không dấu được sự hiểm độc, ác ý mà ông muốn cho người đọc hiểu  rằng bà Thơ đã tiếm danh trong việc tự nhận là đã có công trong việc tranh đấu cho tù nhân chính trị, hay ít nhất tạo nghi ngờ về vấn đề này. Ông Phúc cũng không quên vu khống bà Thơ mua nhà nghỉ mát tại Vũng Tàu để hưởng già trong khi ông Phúc đã sinh sống tại Vũng Tàu nhiều năm trước khi ông định cư sang Mỹ, hơn ai hết, ông biết rõ căn nhà ở Vũng Tàu là nhà của gia đình chồng bà sinh sống hằng nhiều đời trước khi CS đến. Xin xem (Tài liệu A-2) hoặc vào cái link dưới đây cũng lấy ra từ trang mạng của ông Phúc. http://www.michaelpdo.com/TamthuKMT.htm

Và trong suốt thời gian từ khi chuẩn bị cho đến lúc hoàn tất cho “Ngày Tù Nhân Chính Trị “ tại Dallas, vào tháng 10 năm 2008, bà Thơ đã bị đánh phá không nương tay. Trong trận gíó tanh mưa máu này của những người đánh phá bà Thơ, ông Phúc là người năng nổ nhất trong việc vu khống, nhục mạ, phỉ báng bà Thơ và quyết tâm đánh cho tan “Ngày Tù Nhân Chính Trị”. Kể cả việc vu khống bà Triều Giang buôn bán với CS và đã cung cấp tiền của Nghị Quyết 36 cho bà Thơ tổ chức ngày này trong khi có những thân hữu và cả những người tù chính trị đã dùng những đồng tiền dành dụm của họ ứng trước để giúp cho bà Thơ chi phí. Vì thế nên: thiên không thuận, đất không hoà và lòng người không đứng về phía những kẻ phá hoại, “Ngày Tù Nhân Chính Trị”đã thành công vượt bực. Ông Phúc và phe của ông sau đó còn hậm hực với những bài viết chửi rủa, nhục mạ bà Thơ với lời lẽ của những người tự nhận là trí thức khoa bảng nhưng thiếu giáo dục và nhân cách:

Trích: (nguyên văn kể cả lỗi chính tả và văn phạm)
”...Thì ra mụ Khúc minh thư chỉ là con điếm già trí thức ư? Hai mươi năm công sức chỉ là hạng mua danh, lại tiếp tay với việt gian để hạ sát người yêu nước, phải chăng mụ đã cởm được một mớ tiền? Mụ ta tiếp tay cộng sản để khoá miệng người việt hải ngoại không còn ai dám tranh đấu cho nhân dân trong nước. Không biết mụ ta có được chia chát bao nhiêu phần trăm với vc, hay nó cho chút cức là mụ quên ngay đến người Yêu Nước?...”
Ngưng Trích


Đoạn văn trên được trích từ bài viết của Tào Khang đã được tung lên net và đăng trên trang mạng của ông Phúc. Chúng tôi cũng cho đăng nguyên bài trong (Tài liệu A-3) dưới đây để quý vị tham khảo.


Kính xin bà Khúc Minh Thơ và quí vị thứ lỗi vì chúng tôi đã phải đưa những loại văn chương rác rưởi này tới quý vị để chứng minh những điều muốn nói.

Vì sao Đỗ Phúc Đánh Phá Nhạc Sĩ Nam Lộc?

Trước buổi ca nhạc gây quỹ của hội VAHF năm 2008 cả 2 MC; nhạc sị Nam Lộc và cô Thiên Thuỳ, một hội viên, đều nhận được email vu khống và mạ lỵ hội trưởng và phó hội và yêu cầu họ đừng tiếp tục ủng hộ hội. Điều khác là email gửi cho MC Thiên Thùy thì dùng tên nặc danh, còn email gửi cho nhạc sĩ Nam Lộc thì ký tên Đỗ Phúc.

MC Thiên Thùy không trả lời email nặc danh. Phần nhạc sĩ Nam Lộc đã trả lời ông Phúc rằng ông ủng hộ hội VAHF là vì mục đích cao cả và quan trọng của hội. Riêng về những điều ông Phúc đưa ra về một vài cá nhân trong hội, ông tin tưởng vào lập trường và phán xét của bà Khúc Minh Thơ, Chủ tịch Ủy Ban Cố vấn của hội. Nếu bà Thơ ủng hộ, thì ông sẽ ủng hộ và ngược lại. Ông Phúc sau đó đã gửi thêm nhiều email khác, ca tụng nhạc sĩ Nam Lộc và Trung tâm băng nhạc Asia hết lời, kể cả việc tự nhận là đồng ngũ với nhạc sĩ Nam Lộc để tạo ảnh hưởng. Nhưng nhạc sĩ Nam Lộc vẫn đến làm MC cho buổi gây quỹ của hội VAHF năm 2008, dù lúc đó có thể nói hội đang bị ông Phúc và phe nhóm của ông đánh phá dữ dội trong trận “gió tanh mưa máu” thứ hai. Điều này đã làm phật lòng ông Phúc. Từ đó, ông bám sát theo những sinh hoạt của nhạc sĩ Nam Lộc để chỉ trích, xuyên tạc, như sự tham gia của nhạc sĩ Nam Lộc trong “Ngày Tù Nhân Chính Trị” tại Dallas, đã bị ông Phúc xuyên tạc rằng: nhạc sĩ Nam Lộc ủng hộ hội VAHF là vì cảm tinh cá nhân và vì hội đã vinh danh nhạc sĩ Nam Lộc ( Tài liệu B-1). Ông Phúc còn tiếp tay với một số người vu khống, chụp mũ nhạc sĩ Nam Lộc và nhà văn Phan Nhât Nam là Việt gian bằng cách chuyển những bài viết này tới hàng trăm, hàng ngàn địa chỉ email trên toàn thế  giới (Tài Liệu B-2). Và mới đây nhất vào tháng giêng năm nay 2010. Ông Phúc moi móc một bài phỏng vấn của đài BBC phỏng vấn nhạc sĩ Nam Lộc từ tháng 5 năm 2007 để viết bài “Ca sĩ Hải Ngoại” vế làm ăn tại VN. Vẫn với thủ đoạn cắt xén, ông Phúc đã cố tình bóp méo câu trả lời của nhạc sĩ Nam Lộc để xuyên tạc ý kiến của ông và hoạt động của trung tâm băng nhạc Asia rồi đi đến kết luận như sau:


Trích:  
Vậy thì khi Cộng Đồng tị nạn chống Cộng tích cực thì họ làm băng nhạc, hát các bài chống Cộng. Khi Cộng Đồng chống Cộng yếu đi, và có thể kiếm tiền ở quốc nội, thì họ đi hai hàng. Khi Cộng Đồng hải ngoại không còn là con bò sữa, do những đợt di dân sau này với hàng loạt khán thính giả mới đến Hoa Kỳ càng ngày càng đông không thiết tha gì với nhạc cũ miền Nam thì họ bắt buộc phải chuyển qua loại nhạc khác mà có thể là nhạc từ Việt Nam; hay mò về Viêt Nam quay phim, ca hát ca tụng Việt Cộng để kiếm tiền ở Việt Nam.
Ngưng trích


HIện bài viết này vẫn còn đăng trên trang mạng của ông Phúc mà quý vị có thể vào cái link dưới đây để xem: http://www.michaelpdo.com/CaSiHaiNgoai.htm

Hơn thế nữa, bài viết của ông Phúc và những email của ông vẫn tiếp tục tấn công nhạc sĩ Nam Lộc tới những ngày gia đình nhạc sĩ Nam Lộc đang tang gia bối rối vì cái chết của nguoi nhạc phụ. Nhạc sĩ Nam lộc phải nói thẳng với ông Phúc:   

Trích:
…Ông khoe là có trau dồi kiến thức ở Hoa Kỳ, điều đó thật đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên có học, có kiến thức vẫn phải có đạo đức! Trên đời này thiếu gì người "ít học" nhưng vẫn rất là tư cách và đức độ. Ngược lại biết bao người mệnh danh là trí thức nhưng đã làm cho chúng ta xấu hổ!

Tôi không dám lạm bàn về tư cách đạo đức của ông, nhưng bắt đầu thắc mắc và nghi ngờ. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao bao điều tốt đẹp và hữu ích cho tha nhân, cho xã hội, cho chiến hữu cùng đồng bào bất hạnh của mình chúng tôi đã làm mà ông không "trích dẫn", ngược lại cứ cắt đầu, ráp đuôi để cố tình ghép chúng tôi vào những loại người có tâm địa xấu xa hoặc là những kẻ chỉ biết trục lợi mà thôi! Thật là đáng buồn và thất vọng! Cũng may là đã có những phản ứng tích cực từ các diễn đàn khiến ông phải lên tiếng nhận lỗi!
Tôi rất là bận rộn, làm việc đầu tắt mặt tối ngày đêm để nuôi gia đình và lo cho các con ăn học, nếu ông là người có công ăn, việc làm thì chắc cũng đã hiểu điều này. Ngoài ra nhiều người cũng đã biết là tôi đang bận lo tang lễ cho nhạc phụ của mình, sáng mai gia đình sẽ làm lễ phát tang, và sẽ mai táng vào cuối tuần. Tôi đã nhận được rất nhiều phân ưu hoặc những lời chia buồn chan chứa tình cảm từ thân hữu xa gần cho đến những người mình chưa hề quen biết. Nhưng ngược lại cứ phải nghe và đọc những lời lải nhải của ông, tôi nhức đầu và buồn bực quá đi thôi.

Dựa vào linh hồn của người thân vừa nằm xuống, tôi xin yêu cầu ông Đỗ Văn Phúc một vài điều sau đây:

1.     Xin ông quên cái tên của tôi trong trí óc của ông. Đừng bao giờ nhắc đến tôi, xem như chưa bao giờ ông biết tôi là ai cả, mà thực sự tôi có bao giờ gặp ông hoặc biết ông là ai đâu….

2. Tuy nhiên nếu ông vẫn có nhã ý nhớ đến tôi, vẫn "ái mộ" và theo dõi các hoạt động của tôi và thỉnh thoảng vẫn muốn trích dẫn lời tôi nói thì xin ông cứ tự nhiến, nhưng nhớ phải trích dẫn cho đầy đủ và đứng đắn, nếu sợ "dài quá" thì đừng trích, thế là xong.

3. Bất cứ bài viết hoặc email nào có nhắc đến tên tôi, xin ông vui lòng cc: email đó về địa chỉ của tôi mà ông đã có từ lâu. Bởi vì khi viết và trích dẫn câu nói của một người nào, rồi tự mình gởi đi hàng trăm emails khác ở khắp nơi trên thế giới, nhưng lại không gởi cho người mình đề cập đến (như bài viết về "ca sĩ hải ngoại ở VN" mới đây) theo tôi đó là thái độ "ném đá dấu tay". Người trí thức hay tự nhận là có học không hành động như thế, tôi nghĩ ông không thuộc hạng người này, chỉ "vô tình" mà thôi.

Kính chào ông,
Nam Lộc
Ngưng Trích

Xin xem tiếp (Tài liệu B-3) .
Xin được bày tỏ sự ngưỡng mộ đến nhạc sĩ Nam Lộc, người dám đứng thẳng để bênh vực cho lẽ phải dù biết rằng ông sẽ bị những người bất chấp mọi thủ đoạn quyết hạ uy tín ông để trả thù. Hy vọng rằng sau những lời yêu cầu của một người đang trong lúc đau buồn bị quấy nhiễu, ông Phúc sẽ quên đi được 2 chữ Nam Lộc.

Đỗ Phúc Vu Khống, Nhục Mạ Thầy Dậy Học, Nhà Văn Huy Phương

Cha ông chúng ta đã dạy: “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, tạm dịch là “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Và rồi để tỏ lòng quý trọng và biết ơn, ngày Tết đến thì học trò phải thăm viếng thầy của mình theo thứ tự: “Mùng một tết cha, mùng hai tết chú, mùng ba tết thầy”. Trong sách vở cũng dã ghi chép và ca tụng nhiều guơng tốt của những người đã đỗ đạt, thành danh nhưng vẫn không quên người thầy từng dậy những bài học đầu đời cho mình. Ông Phúc tự xưng là chiến sĩ chống Cộng,  nhà văn chống Cộng, và trong nhiều cuốn sách của ông như “Quê Hương Và Hoài Vọng”, “Cuối Từng Địa Ngục” ông đã đóng vai của một nhà đạo đức, lớn tiếng chỉ trích người khác sống thiếu đạo đức, vô ơn, và nhất là sống vội, sống cuồng không còn nhớ gì đến những truyền thống cao đẹp của người Việt Nam.

Trích (Cuối Từng Địa Ngục, trang 219, giòng 5):
"...Tôi còn nhớ có nhà trí thức nọ đã nói: Tôi ơn gì với xã hội, tôi đỗ đạt là do chăm học, tôi đi làm mới kiếm được đồng lương, chứ xã hội đã cho tôi cái gì?. Không, chúng tôi cố không tin rằng anh thực tâm nói ra điều vô ý thức như thế..."
Ngưng trích.

Nhà văn Huy Phương, người không chỉ dạy ông Phúc thời trung học, mà còn nâng đỡ ông Phúc rất nhiều từ khi ông Phúc mới tập tễnh viết lách, nhà văn Huy Phương qua những lần giới thiệu ông trong chương trình Huynh Đệ Chi Binh trên đài SBTN, hoặc những bài viết giới thiệu ông Phúc một cách trân trọng như bài “Chân Dung một HO: Đỗ Văn Phúc” đăng trên nhật báo Người Việt, Người Việt Online, và trên trang mạng của ông: http://www.michaelpdo.com/ChandungHO.htm. Cho đến hôm nay, ông Phúc vẫn còn dùng ảnh hưởng của thầy cũ mình bằng cách chọn nhiều đoạn của bài viết của nhà văn Huy Phương để đăng trên bìa sau những cuốn sách ông mới xuất bản để quảng cáo ( Cuối Từng Địa Ngục, 2008), và ngay cả trong phần giới thiệu, hay tiểu sử, ông Phúc cũng đã nêu bài viết này như một thành tích (Nanh Hùm Nọc Rắn. 2008, Một Thời Áo Trận, 2010)

Trên thực tế, đứa học trò bất mục Đỗ Văn Phúc đã chối bỏ thầy mình từ năm 2008. Trên nhiều diễn đàn, ông Phúc đã viết rằng: “Ông Huy Phương chỉ là thầy dạy thể dục nên không phải là thầy tôi !”. Và vì nhà văn Huy Phương đã ủng hộ và tham gia “Ngày Tù Nhân Chính Trị” do bà Khúc Minh Thơ và thân hữu đứng ra tổ chức tại Dallas cuối năm 2008, ông Phúc đã bất chấp đạo lý thầy trò, viết bài nhục mạ thầy mình là trâu, ngưạ : “ngưu tìm ngưu, mã tìm mã”. (Tài liệu C)

Rồi vào tháng 5 năm 2009, khi nhà văn Huy Phương ra mắt tác phẩm “Nhìn Xuống Cuộc Đời” tại Houston có mời nhà văn Triều Giang là một trong 3 diễn giả, ông Phúc ghen tức đến phát cuồng. Ông gọi điện thoại cho ban tổ chức gây áp lực buộc phải bãi bỏ sự có mặt của nhà văn Triều Giang. Đi xa hơn thế nữa, ông gửi email lên hàng trăm người vùng Houston và trên diễn đàn khắp nơi trên thế giới vu khống và nhục mạ rằng nhà văn Huy Phương đã chao đảo lập trường vì đã bắt tay với bà Triều Giang, nhận tiền của Việt Gian để làm ngược lại những điều đã viết.

Sự thực bài “ Về Việt Nam” trong tác phẩm “Nhìn Xuống Cuộc Đời”  mà ông Phúc đã nêu ra để đánh phá, tác giả đã phân tích có tình, có lý mà không vơ đuã cả nắm để lên án tất cả những người về VN là những người ăn chơi, kiếm tiền. Hầu như người Việt hải ngoại nào cũng có những người thân còn ở lại cần sự giúp đỡ. Như chính trường hợp của ông Phúc. Ông Phúc đã khai trước toà rằng vợ con ông đã về VN nhiều lần, hai người con trai của ông về VN lấy vợ và người con trai út hiện đang sinh sống tại VN (mặc dù sau đó ngoài công luận, ông lại chối rằng ông không có con nào sống ở VN! Nhưng lời khai đã thề (under oath) của ông vẫn còn đó, đã được thu hình và chuyển ngữ (transcribed) sẽ có ngày được đưa ra công luận, lúc đó ông Phúc sẽ trả lời ra sao?).

Qua bài  “Về Việt Nam”nhà văn Huy Phương đã không nỡ đả kích những người như vợ con ông Phúc đã về VN và giúp đõ người con còn sống tại đây, hay  bà Triều Giang đã giúp đỡ những người trong gia đình còn ở lại bằng cách mua hàng của họ sang bán tại Mỹ. Ngược lại, với cái nhìn chiến lược, nhà văn Huy Phương cho rằng việc về Việt Nam có thể biến thành sức mạnh của người Việt hải ngoại nếu chúng ta biết đoàn kết cùng bảo nhau để tạo thành một áp lực kinh tế cho việc tranh đấu đòi dân chủ, tự do cho Việt Nam.

Trích: (Nhìn Xuống Cuộc Đời, trang 217-218, từ giòng 24)
Chúng ta xử dụng sức mạnh của chúng ta một lần, dù một lần thôi. Tôi không dám đề nghị đồng hương tỵ nạn Cộng Sản đừng về Việt Nam nữa, về thời gian nào cũng đuợc, mà hiệp sức cùng không về Việt Nam trong một tháng thôi, như một ví dụ, đó là tháng  4, 2009. Nếu trong tháng 4, 2009 tất cả đồng bào tị nạn hải ngoại không về thì chuyện gì sẽ xảy ra ở Việt Nam? Phi trường vắng vẻ, khách sạn ế khách, hải quan đói meo, hàng quán thưa thớt, mãi lực của Sài gòn xuống thấp. Điều này có thể ảnh hưởng đến quần chúng lao động của các dịch vụ, nhưng đây là lúc đồng bào trong nước chia xẻ tâm tình hải ngoại và họ đang biết hải ngoại đang muốn gì, chống lại điều gì cuả đảng Cộng Sản trong nước, tuỳ theo điều nào chúng ta muốn chống hay muốn tỏ thái độ như việc Cộng Sản dâng Hoàng Sa cho Tầu, việc Cộng Sản đàn áp các nhà tranh đấu dân chủ hay đây là dịp bày tỏ biểu đồng tinh với đồng vào Thiên Chuá giáo Thái Hà…
Ngưng Trích

Ông Phúc và những ngưòi theo phe ông hàng ngày ăn thực phẩm và dùng đồ dùng có xuất sứ từ VN, nhưng lại lên án người mua về để bán cho họ! Hay là họ chỉ mua sản phẩm từ Trung Cộng, những người đang thôn tính quê hương VN?! Thực là: danh không chính, ngôn không thuận.
Quá đau lòng với đứa học trò bất mục, nhà văn Huy Phuơng đã viết trong lá thư cuối cùng cho ông Phúc như sau:

Trích:
…Nếu xét tôi là loại người u mê, vô lại, không có lập trường hay tư cách chống Cộng mẫu mực được như Anh, xin Anh từ nay không cần gọi tôi bằng "Thầy" với những chữ như "kính mến" nữa… (Tài liệu C)
 Ngưng Trích

Kính xin nhà văn Huy Phương thứ lỗi vì đã phải nhắc lại nỗi đau buồn của ông.

Cổ nhân thường nói: “văn là người”. Nhìn vào 8 tác phẩm của ông Phúc, ngoại trừ 2 cuốn dịch “Vườn Địa Đàng” và “Bà Chúa Tuyết”, là tư tưởng của người khác, số còn lại người đọc chỉ thấy quỷ ma; (Cuối Từng Địa Ngục); và rắn rết (Nanh Hùm Nọc Rắn). Tất cả phản ánh một tư tưởng hẹp hòi, ấu trĩ và cố chấp. Lý luận thì nông cạn, hồ đồ. Văn phong thì câu bất thành cú. Mục đích duy nhất của ông Phúc là dùng những phương tiện vừa kể để đả phá người khác và đánh bóng ông. Nếu có bài viết để khen ngợi ai, ông vẫn không quên thêm vào những giòng tôn vinh ông một cách sống sượng (Một Thời Áo Trận). Vì thế 8 tác phẩm của ông bán thì ít, mà cho thì nhiều!

Trích: (Nanh Hùm Nọc Rắn, 2008, trang 287, giòng 21)
…Dẫn đầu đoàn diễn hành của CĐVN là ông Đỗ Văn Phúc, Chủ Tịch Hội Cựu Quân Nhân VNCH tại Austin. Tuy đại bàng đã gẫy cánh từ lâu, nhưng hôm nay, với lễ phục quân chủng màu xanh, huy hiệu và lon màu bạc trắng lấp lánh dưới ánh thu vàng, viên cựu sĩ quan này trông vẫn còn phong độ với vẻ hào hoa…
Ngưng Trích

Ngoài tự đánh bóng mình là ”phong độ, hào hoa” một cách trơ trẽn, ông Phúc còn lừa người đọc hai điều quan trọng. Đó là: Hội Cựu Quân Nhân VNCH tại Austin đã bị ông Phúc khai tử từ năm 1997, ông Phúc viết bài này năm 2004, và in thành sách vào năm 2008, thì không hiểu ông làm chủ tịch hội nào? Ông Phúc không hề làm phi công, thì không hiểu rằng con đại bàng nào đã gẫy cánh?

Ông Phúc chỉ vì văn dốt, vũ dát mà phải bất chấp luật pháp, luân thường, đạo lý, chụp mũ đổng hương, vu khống, nhục mạ đồng môn, đồng ngũ, đồng tù, người ơn, thầy dậy học và chối bỏ cà đứa con của mình đang sống tại nhà tù lớn CSVN, để có danh là  “Chiến Sĩ Chống Công” và “Nhà Văn Chống Cộng” thì thực là một bi hài kịch thời đại!

Ông Phúc và những người cùng phe ông Phúc hãy dừng lại ngay sự mạo nhận này. Đừng tiếp tục làm tủi hổ những chiến sĩ chống Cộng thực sự vì lý tưởng tự do, dân chủ. Họ đang chiến đấu sinh tử trước họng súng của quân thù tại quê nhà. Hay các chiến sĩ hải ngoại đang âm thầm xâm nhập về quê hương, bất chấp mọi bắt bớ tù đày để tiếp tay vói đồng bào trong nước hầu đem lại cho quê hương một xã hội công bằng với những gía trị tinh thần cao đẹp mà ông Phúc và phe của ông vì cái "danh" hão huyền mà ngang nhiên dẵm bừa lên. 

Dưới mắt của đồng hương bình thường nhất, cái danh mà ông Phúc đã khổ công xây đắp trong 20 năm qua, kể cả việc bỏ ra hơn 3 vạn đô để in 8 cuốn sách,cuối cùng đã trở thành “Nhà Văn Thùng Rác” “Chiến Sĩ Chống Cộng Bịp”. Nếu trong cộng đồng chúng ta có những phần tử mua danh 3 vạn, bán danh 3 đồng, nhất là những ngưòi này lại là trí thức khoa bảng có bằng kỹ sư, master, tiến sĩ như ông Phúc và phe nhóm của ông, thì không còn gì tác hại hơn. Vì những người này có khả năng lôi cuốn cộng đồng đi vào con đường phân hoá, nghi kỵ, bất ổn khôn nguôi. Ngày nào vẫn còn những người này tác oai, tác quoái, thì mơ ước có một cộng đồng đoàn kết, đùm bọc, thương yêu nhau để tranh đấu cho những mục tiêu cao cả chung vẫn còn thật xa vời!

Trăm năm bia đá thì mòn,
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ!

Tuesday, December 21, 2010

99% người Việt hải ngoại đều là chó cả?!

Cuối tuần đọc trao đổi trên mạng về một mẫu chuyện "Chó Việt Nam, chó hải ngoại", xin sơ lược lại hầu bà con viễn phương -- (Xin nói rõ rằng đây là chuyện gởi đi trên khắp các diễn đàn công cộng, chứ không phải thư riêng. Nguyên văn trao đổi đăng ở cuối bài.)

1. Netter bebeliem@aol.com gởi lên nhiều diễn đàn mẫu chuyện "Chó VN, chó hải ngoại" với ngụ ý rằng, những con chó (người) về Việt Nam là để "ăn cứt!"

2. Netter chinhnghia@aol.com phán rằng: "Cái điều khốn nạn nhất là ngày hôm nay nhìn quanh mình thì thấy lũ chó ở hải ngoại thèm cứt, mò về Việt Nam ăn bẩn đã đến 95% nếu không nói 99%"

3. Netter Michael Do ở md46usa@yahoo.com chia sẻ tâm sự u ám của mình [viết bằng loại chữ Việt không dấu của những người lười đánh máy -- Sự-Thật bỏ dấu để bà con dễ đọc]: "Điều khốn nạn hơn, là nếu nói động đến chúng nó, thì chúng nó bày trò thưa kiện."

Không hiểu các netters khi dùng chữ "ăn cứt" là để ám chỉ điều gì, nhưng theo Sự Thật suy ra thì "ăn cứt" đây là nghĩa bóng của những hành động xấu xa như: cộng tác với chính quyền CS, hay đặt điều nói láo, vu khống, chụp mũ người khác là "phản động", xâm phạm kềm kẹp quyền tự do người khác... là những điều người cộng sản vẫn hay làm.

Qua mẫu chuyện nhỏ này, các hiến binh chinhnghia@aol.com và md46usa@yahoo.com đã cho người đọc thấy thế giới hai màu đơn điệu và công thức đơn giản dùng đánh giá tập thể cộng đồng hải ngoại của họ: Chỉ có "ta và địch"; Về VN là cộng tác với Việt cộng!

Theo số thống kê đoán mò của netter chinhnghia@aol.com thì 95-99% ở hải ngoại này đã về Việt Nam. Như vậy là cứ mỗi 100 người là có một "kẻ sĩ" hay hiến binh. Tỷ lệ này dường như cao quá vì ở Austin và vùng lân cận có khoảng 20,000 dân, đáng lẽ phải có đến 200 kẻ sĩ hay hiến binh mới đúng, nhưng đến giờ trước sau chỉ có một người được tặng danh hiệu xứng đáng đó là ông Michael Do.

Lại xin hỏi hai netters trong số 99% chó đó, có bao nhiêu % chó về Việt nam vì những lý do sau, những người về trong diện này có nằm trong thành phần chó caca không?

  • Về thăm gia đình: cha mẹ, bà con, anh em, họ hàng, láng giềng. Có khi về vì có bố mẹ ốm nặng sắp qua đời. 
  • Về vì nhớ quê hương, muốn xem đất nước Việt nam có "hoành tráng" giả tạo như các báo trong nước rêu rao, hoặc có "xấu tệ" như các hiến binh cộng đồng thường la lô ở hải ngoại?
  • Về làm công tác từ thiện theo các tổ chức NGO.
  • Về xem có giúp bà con thân thuộc làm ăn được gì không? Nhớ đây là giúp bà con chớ không phải giúp chính quyền cộng sản. Gia đình mình có phú cường thì mới vượt ra khỏi vòng kềm kẹp của bộ máy hiến binh cộng sản. 
  • Về quan sát tình hình xã hội xem đâu là điểm yếu của chế độ để còn tính... xa tính gần. 
  • Về móc nối với các lực lượng dân chủ, nhân quyền, công đoàn ... trong nước để trong ngoài yểm trợ lẫn nhau. 
  • Về kiếm vợ (xin đừng trách vội, vì bên này trai thừa gái thiếu, không thích lấy Mỹ, hay lấy không được, thì phải về VN kiếm vợ chứ.) 
  • Về làm nghiên cứu sinh ở Việt Nam (từ các trường đại học). 
  • Về theo yêu cầu làm việc của hảng. 
  • v.v. và v.v. còn hàng trăm lí do về Việt Nam ngoài lí do về vì nhớ "caca". 
Và nếu mình không về mà trong gia đình có người như chồng, vợ, con, hoặc cha mẹ ... về Việt Nam thì mình có bị liên lụy lí lịch ba đời, gia đình có bị xếp vào loại chó phản động này hay không? Nếu vợ mình về mà mình thì không, cuộc hôn nhân đó phải gọi là "của chó và người'?

Còn nếu về VN mà bị sắp vào hạng chó thì còn đồng bào trong nước - trong đó có cả gia đình bà con dòng họ nội ngoại của ba hiến binh cộng đồng này - sẽ bị chụp bằng danh từ hoa mỹ gì?


Mong rằng các quí vị về VN theo những diện trên đừng sốc quá vì bị sắp hạng vào hàng 99% chó!

===========================================

Dieu khon nan hon, la neu noi dong den chung no, thi chung no bay tro thua kien.
 
Michael Do (Do Van Phuc)
webpage: www.michaelpdo.com
Vietnamese Communists must render FREEDOM, DEMOCRACY and HUMAN RIGHTS to the people before a political defeat would cost them their livelihood and even their lives.



Cái điều khốn nạn nhất là ngày hôm nay nhìn quanh mình thì thấy lũ chó ở hải ngoại thèm cứt, mò về Việt Nam ăn bẩn đã đến 95% nếu không nói 99%
-----Original Message-----
From: bebeliem <bebeliem@aol.com>
To: undisclosed-recipients:;
Sent: Fri, Dec 17, 2010 5:35 pm
Subject: Fwd: Dogs
Xin chuyển tiếp

Chó Việt Nam, chó hải ngoại
Có một con chó từ Việt Nam sang Mỹ thì bị những con chó bên Mỹ hỏi:
- Thế bên Việt nam giờ đ thay đổi và sướng lắm rồi mà, sao còn sang Mỹ ?
Chó VN trả lời: Bên ấy chỉ có chó của cán bộ là sướng thôi, nhiều bồi dưng và mập béo, còn bọn em thì chỉ được cơm thừa canh cặn thôi ạ!
Lúc chó hi ngoại hồi hương thì những bị những con chó bên VN hỏi rằng:
- Các bạn bên ấy đầy đủ hết thế sao lại về nước?
Chó hi ngoại hồi hương trả lời:
- Bên ấy họ không cho bọn em ăn cứt! Chỉ bên nhà mới được ăn caca nên tụi em phải về nước.

Sunday, December 12, 2010

Thêm Ý Kiến Của Người Việt Austin Về Vụ Triều Giang vs Đỗ Phúc (Phạm Hà Lạc)

Ông Phúc Đã Chụp Mũ Đồng Môn, Đồng Ngũ, Đồng Tù Ra Sao?


Sau bài sưu tầm của chúng tôi về “Ý Kiến Của Người Việt Austin Về Vụ Ký Giả Triều Giang Kiện Đỗ Văn Phúc”, chúng tôi tiếp tục nhận được những bài viết của người Việt Austin. Dưới đây là lá thư cuả cô Lê Bảo Yến, một người trẻ, con dâu của một cựu tù nhân cải tạo đã từng là đồng môn, đồng ngũ, và đồng tù với ông Đỗ Phúc. Cô Bảo Yến đã cùng với vài người bạn tổ chức một buổi ca nhạc, nôi dung buổi ca nhạc đã được thông qua Tổ chức Cộng Đồng Austin, nhưng sau đó, một semails được gửi ra bằng tên nặc danh: thughetvietgian@yahoo.com với tựa đề “Danh sách Việt Gian tại Austin” . Những email này được gửi tới nhiều người trong cộng đồng người Việt Austin và trên toàn thế giới qua internet, nêu đích danh 4 nhân vật có liên hệ đến 3 chương trình ca nhạc được tổ chức tại Austin . Gia đình cha chồng cô Bảo Yến là một trong những ngưòi có tên trong danh sách này với lý do buổi ca nhạc do cô Bảo Yến và các bạn tổ chức có sự góp mặt của  MC Nguyễn Ngọc Ngạn. Hai nhân vật khác là những người có thành tích sinh hoạt lâu năm trong cộng đồng và người thứ bốn là bà Triều Giang, hội trưởng hội Bảo Tồn Lịch Sử và Văn Hoá người Mỹ gốc Việt. Nội dung của email này sau đó được chuyển sang bài viết có tựa đề " Thức Giậy Đi Trước Khi Quá Muộn; Cộng Đồng Austin; Chuyện Cần Nói Với Nhau" ký tên Nguyễn Bằng cũng được gửi ra bằng tên nặc danh thughetvietgian@yahoo.com và được gửi đăng tại một vài tờ báo và trang mạng của TinParis.net và của ông Đỗ Phúc trong nhiều năm qua.

Khi cộng đồng Austin có buổi họp gồm có anh chủ tịch David Nguyễn (năm 2007) và đại diện của hầu hết các hội đoàn tại Austin và một số thân hào nhân sĩ, để đặt vấn đề với ông Đỗ Phúc chủ cuả trang mạng này thì ông xác nhận rằng ông nhận được bài viết này từ một người bạn tên Nguyễn Bằng, ông "sửa đổi nội dung cho thích hợp" rồi gửi ra và cho đăng trên mạng của ông và bây giờ ông " không tìm ra người bạn Nguyễn Bằng" của ông ở đâu (?). Sau đó, ông viết email gửi tới anh David Nguyễn, Chủ tịch Cộng đồng và một số thân hào nhân sĩ tại Austin, xác nhận lại chuyện này một lần nữa  Cũng trong buổi họp này, người bạn của ông Phúc quá uất ức đã nói thẳng vào mặt ông Phúc rằng: “ Anh là đồng môn, đồng ngũ, đồng tù với tôi, nhưng kể từ hôm nay, tôi xin từ anh, giữa tôi với anh không còn gì nữa!.” Bài viết ngoài việc vu khống, chụp mũ không bằng cớ 4 vị kể trên, còn khinh thường cả cộng đồng Austin cho rằng họ đang mê ngủ, cần phải được đánh thức dậy  kể cả những vị cựu quân nhân. Ông Phúc còn xách động người Việt Austin hãy đứng dậy để đánh phá lẫn nhau. Ông Phúc cũng không quên ca tụng chính ông là “Kẻ sĩ” và là nhà phê bình, người duy nhất thấy được các tay sai CS. Và để cho đỡ ngượng, ông có vài hàng ca tụng những người trẻ tại Austin sau khi ông đã giáng cho những người trẻ sinh hoạt với cộng đồng và với Hội Bảo Tồn Lịch Sử và Văn Hoá những cái tát đích đáng trong bài viết.

Sau bài viết này cả người trẻ, lẫn người già Austin đều xa lánh ông Phúc. Chỗ nào có ông Phúc là có người đứng dậy bỏ đi. Trước đây, mọi người đã không thích ông vì ông đã gây phiền nhiễu, uất ức cho nhiều người khi ông còn nắm hai tờ báo Trách Nhiệm rồi Lửa Việt. Nhưng đó chỉ là vấn đề cá nhân, mặc dù có những trường hợp đáng tội nghiệp như vợ con của một cựu tù nhân chính trị đã chết, ông cũng moi móc chuyện đời tư của họ đưa lên báo. Nhưng lần này, ông đã thách thức, đánh phá cả cộng đồng, gây hoang mang, nghi ngờ và chia rẽ trong cộng đồng Austin, một cộng đồng đã từng được khen là hiền hoà và đoàn kết. Tai hại hơn nữa là những người ở xa không biết thực hư nến đã có những cái nhìn rất sai lệch về cộng đồng Austin. Vào năm 2009, nhân một chuyến đi thăm người bạn tại Atlanta. Trên chuyến về, chúng tôi ra phi trường rất sớm nên ghé vào một quầy cà phê. Một phụ nữ Việt Nam đang làm việc tại đây thấy chúng tôi là người Việt nên tới bắt chuyện và hỏi đi đâu, chúng tôi trả lời là về Austin. Người phụ nữ mởi tròn đôi mắt và nói với chúng tôi: ”Ở Austin à, nơi đó toàn là Việt cộng không!”  Tôi và 2 đứa cháu há hốc miệng. Tôi hỏi người phụ nữ :”Tôi ở đó mấy chục năm, có thấy ai là Việt Cộng đâu? Sao chị biết?”.  Bà ta trả lời: “Người ta đọc hà rầm trên internet đó!.” Tôi và hai đứa cháu trên đường về thành phố dấu yêu của chúng tôi mà lòng nặng triũ những buồn phiền!

Chúng tôi xin đăng lá thư của cô Bảo Yến dưới đây cùng với 3 tài liệu đã được ghi chú ở trên để độc giả hiểu được ông Đỗ Phúc đã đối xử với đồng bào, đồng môn, đồng ngũ, và đồng tù đang sống kề cận với ông tại thành phố Austin này ra sao? Ông có xứng đáng được các đồng môn, đồng ngũ, đồng tù và đồng bào bỏ những đồng tiền mồ hôi, nước mắt trong hoàn cảnh kinh tế hiện tại để giúp ông tiếp tục gây họa cho những người chung quanh nữa hay không?


Ông Phúc và một số người đang bênh ông Phúc cho rằng chúng tôi đang bôi nhọ ông Phúc. Sự thật thì trên người ông Phúc không còn chỗ nào để bôi nhọ vào đưọc nữa, chính ông đã tự bôi đen ông trong 20 năm sinh sống với người Việt tại Austin. Những điều chúng tôi viết ra chỉ là một phần rất nhỏ của những điều ông Phúc đã tự bôi bẩn chính mình. Và người Austin đã và đang lên tiếng, mặc dù biết rằng, thế nào họ cũng bị những đòn thù của ông Phúc và phe nhóm của ông như ông đã dành cho nhiều vị khác trong quá khứ. Bài tuần tới, chúng tôi sẽ viết về một số những người đã bị đòn thù của ông Phúc ra sao chỉ vì không nghe lời ông.

THƯ CUẢ CÔ LÊ BẢO YẾN

Kính thưa quý vị,

Tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam sau 1975, và tôi đã trải qua một thời niên thiếu bị ảnh hưởng nặng nề cuả nền văn hoá cộng sản. Tôi đã nghe gia đình kể chuyện về sự khác biệt cuả cuộc sống trước và sau năm 1975 như thế nào.

Và tôi được sang Mỹ và định cư tại Austin, thủ phủ Tiểu Bang Texas. Tôi đã so sánh, phân biệt rõ ràng giữa một chế độ độc tài cộng sản và một chế độ đa đảng, tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do báo chí để rồi đau sót hơn khi nhìn cuộc sống hiện tại cuả dân mình tại Việt Nam. Tôi cũng như phần đông tất cả quý vị không chấp nhận, không ủng hộ lý tưởng sai lệch của đảng cộng sản Việt Nam, nhưng tôi cũng không ủng hộ những người mang danh nghĩa Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hoà chiến đấu cho tự do nhưng chuyên đi moi móc chuyện người khác, chụp mũ, bắt bẻ từ cách sống cho đến suy nghĩ tư tưởng tiến hoá của giới trẻ.

Tôi gặp được anh Sơn qua những lần sinh hoạt chung với cộng đồng. Chúng tôi có đồng quan điểm là rất yêu văn hoá Việt Nam, yêu âm nhạc, thơ văn, chúng tôi muốn cùng nhau tổ chức vài chương trình ca nhạc thật quy mô, mang đậm nét văn hoá Việt Nam, diễn tả cái đẹp của văn hoá Việt Nam qua âm nhạc. Trong chương trình ca nhạc chủ đề Gợi lại giấc mơ xưa, với những tình khúc lãng mạn về tình yêu (mở màn là 3 tình khúc Mưa), và nỗi đau khi xa rời quê hương (kết thúc là Vĩnh Biệt Sài Gòn), mà chúng tôi đã để rất nhiều tâm huyết cùng với sự giúp đỡ của gia đình, người thân, bạn bè để hoàn thành chương trình nhằm mang lại một đêm ca nhạc thật ý nghĩa đến cộng đồng người Việt tại Austin. Chương trình thành công hơn ý muốn, có nhiều bài báo ca ngợi chương trình, kể cả báo Austin American Statesman. Xin lưu ý với quý vị là trước khi tổ chức đêm ca nhạc thì chúng tôi đã thông qua ban chấp hành cuả Cộng Đồng Người Việt tại Austin và đã được chấp thuận. Tuy nhiên, trên trang mạng của một vị tự xưng là chiến sĩ chống cộng đã gán ghép toàn bộ gia đình chúng tôi là Việt Gian qua sự hiện diện cuả MC Nguyễn Ngọc Ngạn trong chương trình.

Tôi rất đau lòng khi đọc bài viết đó, nhất là bài báo đó ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng của Bố chồng tôi, là một sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Bản thân tôi tổ chức chương trình ca nhạc vì chỉ muốn vinh danh văn hoá Việt Nam, nay lại liên luỵ đến uy tín cuả ông. Điều đó đã khiến cho ông mất đi sự tin tưởng với những người đã cùng chung lý tưởng và cùng chung quân ngũ. Tôi thiết nghĩ, những vị ở thế hệ cha, chú đã cống hiến tuổi trẻ của mình để bảo vệ tổ quốc, giờ đây đáng lẽ phải ủng hộ và khuyến khích giới trẻ chúng tôi để chúng tôi có vững niềm tin trong việc gìn giữ nét đẹp cuả nền văn hoá Việt Nam cho những thế hệ mai sau. Vì nếu thế hệ trẻ cuả chúng tôi không tiếp tục gìn giữ nền văn hoá Việt Nam ở hải ngoại đến những thế hệ mai sau thì nền văn hoá Việt nam ở hải ngoại sẽ mai một. Nhưng đã có những vị khiến cho chúng tôi mất đi niềm tin đó.

Theo tâm trạng cuả tôi cũng giống như tâm trạng cuả một phần lớn giới trẻ rất bất mãn về những phần tử mang danh nghiã chống cộng nhưng chuyên đi bới móc chuyện đời tư người khác. Tôi viết bài này để chứng minh quan điểm cuả tôi về nhà văn Triều Giang, tôi tin rằng mỗi người có một đời sống riêng, một nhận thức riêng, điều đáng quan tâm là nhà văn Triều Giang-Nancy Bùi đã làm được những gì cho cộng đồng người Việt tại hải ngoại, cho thế hệ trẻ tương lai qua tổ chức VAHF. Gia đình tôi là một bằng chứng sống và là nạn nhân cuả bài báo đã đăng trên trang mạng cuả Ông Micheal Phúc Đỗ. Thật là một điều đáng buồn!

Friday, November 26, 2010

Phiên Toà Thứ 5: Bị Cáo Phúc Phải Trả Tiền Phạt Hay Lãnh Án Tù (Phong Trần)

Ông Đỗ Văn Phúc thề nói sự thật

Phiên Toà Thứ 5 Của Vụ Án Ký Giả Triều Giang Kiện Đỗ Phúc:Bị Cáo Phúc Phải Trả Tiền Phạt Hay Lãnh Án Tù

Phong Trần tường thuật

AUSTIN, Texas -- Tòa dân sự quận Travis, Texas sáng thứ Năm ngày 18 tháng 11, 2010 đã tuyên án bị cáo Đỗ văn Phúc phải trả 1,500 đô-la cho ông Brian Turner, luật sư của ký giả Triều Giang trong vòng 15 ngày và 1,500 đô-la trong vòng 15 ngày sau đó, nếu không sẽ bị bỏ tù về tội khinh thường toà án (court comtempt). Ngoài ra, thẩm phán Gisela D. Triana-Doyal còn phán rằng nếu ngày thứ 16 mà nguyên đơn không nhận được tiền thì liên lạc với văn phòng của bà bằng điện thoại, bà sẽ cho một phiên toà sớm nhất để thi hành bản án của bà mà không cần phải qua thủ tục bình thường.

Được biết, trong phiên toà xử chính thức ngày 11 tháng 10 vừa qua, theo lời thỉnh cầu của bị cáo Phúc, thẩm phán David Phillips đã cho phép bị cáo dời phiên toà tới ngày 10 tháng 1, năm 2011 để bị cáo có thể thuê luật sư biện hộ cho một vụ án kéo dài đã hơn một năm rưỡi qua. Tuy nhiên, để bồi thường thiệt hại cho nguyên đơn đã tốn kém trong việc chuẩn bị sẵn sàng cho phiên toà, thẩm phán Phillips đã ra phán quyết: bị cáo Phúc phải trả cho tiền phí tổn luật sư của nguyên đơn là 3,000 đô-la trước hoặc đúng ngày 1 tháng 11 vừa qua. Vì bị cáo Phúc đã không trả số tiền này nên đã bị nguyên đơn đưa ra toà về tội khinh thường toà án và đã bị lãnh án như đã nói ở phần trên.

Ông Brian Turner, luật sư của nguyên đơn đã biện luận rằng: bị cáo đã có mặt lúc thẩm phán Phillips phán quyết. Sau đó, bị cáo đã nhận được án lệnh (court order) từ tòa án. Như thế bị cáo được biết rất rõ ràng về án lệnh này nhưng đã cố ý không thi hành. Luật sư Turner cũng đã nhắc lại một số chi tiết về phiên toà ngày 11 tháng 10 như bị cáo Phúc đã trả lời trước thẩm phán Phillips ngay sau khi ông tuyên án rằng sẽ không trả số tiền phạt 3,000 đô-la và thẩm phán Phillips đã trả lời thẳng là sẽ bỏ tù nếu bị cáo không trả tiền phạt trước hay đúng ngày 1 tháng 11 vừa qua.

Luật sư Brian còn cho biết về những hành động khinh thường luật pháp của bị cáo ngay từ những ngày đầu khi đơn khởi tố được đưa đến tận tay, bị cáo đã ném đơn khởi tố xuống dưới chân, cho hai ngón tay cái vào hai lỗ tai, tám ngón tay còn lại phe phẩy và hát nhạo: “la la la la… “. Trong suốt thời gian điều tra (discovery) và lấy khẩu cung (depositon), bị cáo đã cố tình gây khó khăn bằng cách chỉ cho thời gian làm việc từ 3 giờ tới 5 giờ chiều. Một lần đã có hẹn nhưng trước giờ hẹn khoảng hơn một tiếng đồng hổ, bị cáo liên lạc và cho biết không đến được vì đang bị tiêu chảy. Khi lấy khẩu cung đã nhiều lần la hét và khiếm nhã với luật sư của nguyên đơn nhưng sau đó đã 3 lần làm đơn khiếu nại, tố cáo luật sư của nguyên đơn trước hội đồng luật sư của tiểu bang Texas.

Phiá bị cáo đã thuê trở lại luật sư Anthony Ciccone người đã được cho nghỉ việc trong tháng 4 vừa qua, ông Ciccone đã biện hộ cho thân chủ rằng:  bị cáo đã gửi thư xin lỗi thẩm phán Phillips về chuyện nổi nóng (outbusted) trước toà; bị cáo không có tiền nên không thể quy tội khinh thường toà án để bắt bỏ tù ông vì đây chỉ là một bản án dân sự. Về việc khi nhận đơn khởi kiện, thân chủ của ông bỏ ngón tay vào lỗ tai để nói rằng “..louder, louder, louder...” chứ không phải “la la la la…” vì thân chủ của ông đã bị điếc vì đã bị thương trong 10 năm chiến đấu (?).

Luật sư Turner đã vạch rõ tiền phạt là tiền bồi thường cho nguyên đơn chứ không phải vì bị cáo “nổi nóng”. Riêng về việc bị cáo không có tiền thì ngay trên website của bị cáo đã thông báo là hiện đã có tới 5 quỹ pháp lý đang gây quỹ cho bị cáo và tính tới ngày 15 tháng 11 vừa qua, ít nhất bị cáo đã gây được 4,960 đô-la bao gồm 2,610 đô-la từ Tổng Hội Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt, 1,300 đô-la từ Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị, 1,050 đô-la từ Tổ chức Cộng Đồng Người Việt Dallas-Arlington-Fort Worth. Thay vì dùng tiền này để đóng tiền phạt, bị cáo dùng tiền mướn luật sư để chống án phạt 3,000 đô-la.

Luật sư Ciccone đã phản bác rằng thân chủ của ông không có tiền vì tất cả những tiền do bạn hữu quyên góp đã được gửi thẳng tới văn phòng của ông để trả công cho ông. Bị cáo cũng có gửi 100 đô-la là một phần nhỏ của tiền phạt nhưng bị cáo gửi sai địa chỉ (?) nên luật sư nguyên đơn không nhận được.

Thẩm phán Triana-Doyal sau khi xem xét chứng cớ và biện luận của đôi bên đã tuyên án như trên. Bị cáo Phúc và luật sư của ông đã kêu oan và cho rằng bản án không công bằng cho một cựu chiến binh. Thẩm phán Triana-Doyal đã trả lời: “Tôi mang ơn, và vinh danh ông vì ông đã chiến đấu và hy sinh. Nhưng xin hiểu cho rằng tôi có nhiệm vụ phải thi hành bản án của thẩm phán Phillips, người đã từng làm phẩm phán của quận này hàng nhiều thập niên. Nếu quý vị muốn bản án được huỷ bỏ, tôi mời quý vị đi nộp đơn thẳng tới thẩm phán Phillips và xin xét xử lại. Nếu quý vị không muốn bản án của tôi ngày hôm nay, tôi cho quý vị chọn lựa; một là chấp nhận phán quyết của tôi, hai là tôi sẽ đưa bị cáo vào tù ngay bây giờ cho tới khi trả đủ tiền nguyên đơn mới được ra, quý vị chọn cách nào?”

Bị cáo Phúc còn định cãi thêm, luật sư Ciccone vội vã xin phép thẩm phán Triana-Doyal  đưa bị cáo ra hành lang của tòa để thảo luận riêng. Khoảng 5 phút sau cả hai trở lại, luật sư Ciccone đã đại diện thân chủ xin nhận bản án của bà thẩm phán Triana-Doyal. Bị cáo Phúc xin được phát biểu thêm và nói rằng luật sư Turner đã nói láo trước toà và ông cũng đặt câu hỏi cho thẩm phán Triana-Doyal: “Nếu tôi làm gì sai tại sao chánh án của phiên tòa trước đã cho tôi được phiên toà mới?”

Thẩm phán Triana-Doyal đã trả lời bằng cách mời cả hai nguyên đơn và bị cáo ra toà vào tháng 1 sắp tới. Bà cũng còn chúc cả hai bên gặp nhiều may mắn.

Cũng nên nhắc lại, đây là phiên toà thứ 5 của vụ án ký gỉa Triều Giang kiện Đỗ văn Phúc với tội vu khống, mạ lỵ, phỉ báng, và chụp mũ bà là cộng sản. Phiên tòa đầu tiên vào tháng 7, 2009, ông Phúc đã không ra toà nên đã bị phạt với bản án 1 triệu đô la về tội khinh thường (contempt) toà. Bị cáo đã kháng án và xin được xét xử lại tại phiên toà lần thứ hai, đầu tháng 9, 2009, và được tòa chấp thuận cho nội vụ được xét xử lại nhưng phạt bị cáo phải trả tiền luật sư và án phí cho nguyên đơn vì sự xét xử lại sẽ gây tốn kém thì giờ và tiền bạc cho nguyên đơn. Lần thứ ba, vào cuối tháng 9 năm nay, toà đã từ chối không chấp nhận thỉnh cầu đòi hủy bỏ vụ kiện (Motion for Dismissal) của bị cáo, cũng như yêu cầu xin một bản án sơ khởi (summary judgement) của nguyên đơn. Phiên toà lần thứ tư vào ngày 11 tháng 10 vừa qua khi bị cáo xin đình để mướn luật sư và bị phạt $3,000 nhưng không theo lệnh toà, dẫn tới phiên toà hôm nay. Và nếu bị cáo không có những hành động gì khác chống lại án tòa, phiên toà thứ 6 đã được định vào ngày 10 tháng 1 năm 2011 sắp tới sẽ chính thức xét xử nội vụ. Năm phiên tòa trước đây, hầu hết chỉ là xét xử về vấn đề vi phạm thủ tục tố tụng của bị cáo mà thôi.

-- Phong Trần

Ghi Chú: Theo lời yêu cầu của một số đông độc gỉa khắp nơi, chúng tôi đã liên lạc với tòa án và luật sư của nguyên đơn để lấy bản chính của một số chứng từ  liên quan đến phiên toà ngày hôm nay 18 tháng 11, và biên bản của phiên tòa ngày  11 tháng 10 vừa qua để gửi tới bạn đọc cho rộng đường dư luận. Tài liệu bao gồm:

1.     Biên nhận đơn khởi tố đã được gửi tới bị cáo tại tiệm giặt ủi Express Cleaners của bị cáo.

2.     Thư bị cáo xin lỗi chánh án David Philipps.

3.     Biên bản phiên toà ngày 11 tháng 10, 2010 (Xin tham khảo tài liệu  tại trang link dưới đây:
Hoặc:

Saturday, November 20, 2010

Người Việt Austin Nghĩ Gì Về Vụ Án Ký Giả Triều Giang Kiện Đỗ Văn Phúc? (Phạm Hà Lạc - Austin)

LTG: Sau hơn một năm rưỡi yên lặng trước vụ án ký giả Triều Giang kiện Đỗ Văn Phúc về tội vu khống, mạ lỵ phỷ báng, và chụp mũ bà là Cộng sản tại toà án Quận Travis, Texas, người dân cư ngụ tại Austin đã lên tiếng để nói lên cái nhìn của họ trước một vụ án mà ông Đỗ Phúc và phe nhóm của họ đã lợi dụng tinh thần chống Cộng quyết liệt của người Việt tị nạn, lớn tiếng gọi vụ án là của Chính nghiã chống Cộng, chống âm mưu Cộng sản qua nghị quyết 36; dùng thế lực đồng tiền để bịt miệng chiến sĩ chống Cộng Đỗ văn Phúc...”. Từ đó, có tới 5 quỹ pháp lý đã được thành lập, 2 trong 5 quỹ này đã và đang kêu gọi quyên góp vòng thứ 2. Ông Phúc sau đó đã gửi thư cám ơn những người đang gây Quỹ Pháp lý cho ông. Trong thư này ông đã tuyên bố  rằng : đối phương của ông, tức bà  Triều Giang: dùng thư nặc danh để vu khống và bôi nhọ ông, nhưng cung cách sống và hoạt động của ông 20 năm qua trong cộng đồng Austin là câu trả lời mạnh mẽ…” 
 
Nhiều người Việt trên khắp thế giới đã đặt câu hỏi: “Tại sao người dân Việt tại Austin vẫn yên lặng và không một quỹ pháp lý nào được thành lập tại Austin, thành phố mà cả ký giả Triều Giang và ông Đỗ Văn Phúc cư ngụ trong nhiều chục năm qua?”. Để trả lời ông Phúc và những câu hỏi của người Việt ở xa,  trong những ngày vừa qua đã có rất nhiều bài viết của những người dân cư ngụ tại Austin; từ những người dân thầm lặng, ít lên tiếng nói như ông Phong Trần với 4 bài viết: “ Một Vài Ý Nghĩ Về Vụ Ký Giả Triều Giang Kiện Ông Đỗ Văn Phúc”, “3 Câu Hỏi Dành Cho Ông Đỗ Văn Phúc”, “ Luật Sư Nguyên Cáo Chơi Gác Bị Cáo Hay Đỗ văn Phúc gian dối?”, “ Hãy Cút Đi Chỗ Khác Mà Dở Trò Gian Dối!; Ông Hải Trần với bài “Vụ án ký giả Triều Giang kiện Đỗ Phúc: Chống Cộng Hay Chụp Mũ” , ông Lê Thành với bài “Suy nghĩ bên lề trong việc Đỗ Văn Phúc vs . Triều Giang”.  Ngoài bài viết của nhà văn Phạm Ngủ Yên,mới đây, chúng tôi đã nhận được những phát biểu, những bài viết của những người có những sinh hoạt tích cực mà cộng đồng Austin đều rất quen thuộc trong hơn 30 chục năm qua. Cổ nhân có câu: Bán anh em xa, mua láng giềng gần. Chúng tôi sưu tầm và cho đăng tải những lời nói trung trực của những người đã sống, sinh hoạt và có kinh nghiệm nhiều về ông Đỗ Phúc hơn 20 năm qua, mục đích không phải là để bênh vực bà Triều Giang trong vụ kiện mà để cho những người ở xa chỉ thường  giao dịch với ông Phúc qua internet và điện thư hiểu thêm về  tư cách và con người thật của ông Đỗ Phúc để khỏi tiếp tục bị nhầm lẫn hoặc phải mang cảm tưởng bị lừa dối.

Ý Kiến Của Người Việt Tại Austin

1. Ông Trần Nhơn Mai, chủ tịch hội Người Việt Cao Niên tại Austin. Ông Trần Nhơn Mai còn là một cựu sĩ quan Quân lực VNCH, Cựu tù nhân chính trị VN. Dưới đây là phát biểu của ông trong 3 emails ông gửi cho tôi, Pham Hà Lạc, một số thân hữu và một số diễn đàn:

2010/11/18 Nhon-Mai Tran <@hotmail.com>

Ông viết trong email: "Ông Đỗ Văn Phúc là hội viên năng nỗ của Hội Cao Niên Austin" là sai ông ta không hội viên cũng không năng nỗ. Đôi lúc ông tới với tư cách tự vinh danh... Những điều ông nêu trong email này là sự thật ông ta chi vận động kích động chống Cộng với những người ở phương xa. Tội thấy "Thiếp làm thân chiu hoặc bụng làm dạ chịu". Bây giờ cứ kêu gọi quỹ pháp lý thật là vô lý…

2. Ông Quan Minh Tống, Phó chủ tịch Nội vụ Chi hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Thủ Đức, Austin. Ông còn là cựu Thiếu tá Quân lực VNCH, và là cựu Tù nhân chính trị VN.

From: William Quan <@sbcglobal.net>
Date: Thursday, November 25, 2010, 10:33 AM

Cám ơn Bác đã chuyển cho biết câu truyện của các phiên tòa xử D.P vì coi qua nội dung tôi thấy DP đã coi thường luật pháp và nói loanh quanh để chạy tội một cách... quá hài hước làm trò cười ở trước vành móng ngựa.

Đến những người trẻ thành tài tại Mỹ muốn đóng góp cho cộng đồng

3. Anh Sonny Nguyễn, kỹ sư IBM, Anh Sonny đã sinh hoạt với Tổ chức cộng đồng Việt Nam tại Austin trước đây nhưng sau vì nhiều lý do, trong đó có lý do ông Đỗ Phúc chụp mũ cả những người trẻ như anh Sonny chỉ vi ông Phúc muốn độc quyền sinh hoạt và muốn đóng vai trò "hiến binh" trong cộng đồng nên Sonny và một nhóm người trẻ đã chán ngán và không tiếp tục hoạt động nữa. 
Xem Bài viết ngắn của anh Sonny Nguyễn gửi lên một số diễn đàn

Và rồi cả những người từng cộng tác với ông DP trong nhiều năm:

4. Ông Lê Viết Hùng: Trưởng ban Truyền Thông Báo chí Chi Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Thủ Đức, Cựu sĩ quan ngành An Ninh Quân Đội VNCH, cựu tù nhân Chính trị VN, từng làm phó Chủ tịch Hội Cựu Quân Nhân tại Austin mà ông Phúc đã được bác sĩ Phạm Ngọc Giao giao cho quyền Chủ tịch năm 1992. Lúc ấy hội này có trên 100 hội viên, giờ đây chỉ còn 3 hội viên kể cả ông chủ tịch Đỗ Phúc. 
Xem Bài viết dưới đây của ông Lê Viết Hùng đã được gửi tới một số người trong cộng đồng Austin và diễn đàn internet:

5. Lá thư của nhà văn Phạm Ngũ Yên gởi BCH Văn bút Nam Hoa Kỳ

6. Những Bài Viết Của giới Thầm Lặng: Suy nghĩ bên lề của ... (Lê Thành)